Monday, 4 June 2012
be free.
Đôi khi, mình bịa ra một câu chuyện.
Tự phác họa trong đầu các nhân vật, với diện mạo, lời nói, hành động. Với những chi tiết được khắc đẽo tỉ mỉ. Với những giấc mơ bỏng cháy đốt tan lòng tự trọng, đốt tan nhiều thứ khác mà mình chỉ mơ hồ cảm nhận. Một nơi hoàn hảo để trú vào, trốn tránh cái đơn độc của cuộc sống thực tại. Nhưng càng lún sâu bao nhiêu, càng buồn chán bấy nhiêu.
Và đó là cảm giác tồi tệ nhất. Cảm giác khi mình biết một thứ, nhìn thấy nó, cảm nhận nó; duy chỉ có điều nó không tồn tại.
Giờ phải xé bỏ những nhân vật. Phải xé bỏ những nhân vật, với diện mạo, lời nói, hành động. Quả thật khó.
Labels:
trash
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment