Tuesday, 5 June 2012

Deja vu.

 Đêm qua, tôi chật vật trong việc thỏa hiệp với giấc ngủ - dù cốc coffee ban sáng hẳn đã tiêu hết. Tôi trở mình như năm nào trằn trọc về Gin, cùng những điều liên quan đến cô. Gió thốc thẳng vào họng, vào đầu.
Qua cửa sổ, tôi có thể thấy bầu trời, không quá tối, chút gì đó tím than - không chắc là nó hay từ ánh đèn đường rọi sáng. Tôi trông tấm rèm, trăng trắng đung đưa trên nền kính xanh thẫm. Tôi nằm chờ tiếng cần cẩu đêm quen thuộc, nhưng, không có gì. Chỉ mình tôi, cùng quầng tối bao quanh hốc mắt. Và những nhân vật quen thuộc lại cầm tay nói cười.

 Sáng nay, mọi chuyện không khá hơn là mấy. Trên tum, memai bảo có thể kể mọi điều với bạn ấy, nhưng tôi không chắc mình muốn nghĩ về điều này một lần nữa không. Nếu không, có khi nào tôi đang trốn tránh?

No comments:

Post a Comment